Đêm đã về khuya, tôi giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng gió thật lạ. nhìn ra ngoài trời, vẫn thấy những ngôi sao đang lấp lánh, vài đám mây nhỏ qua ánh sáng hắt lên từ những ngọn đèn đường như những búi tóc xõa trôi. Gió cứ phần phật thổi từng cơn, đập vào cánh cửa sổ, luồn qua các khe hở, tạo thành những tiếng hú từng đợt nhịp nhàng nghe rõ mồn một trong đêm…
Bây giờ, tin tức về động thổ, khai trương một số dự án sân gôn “khủng” dọc dải đất miền Trung đã không còn là chuyện lạ, bởi sự táo bạo của những ông chủ say mê môn thể thao đặc biệt này. Đôi khi, chắc cũng nhiều người chơi gôn như tôi, tự hỏi vào cuối tuần mình sẽ chơi ở đâu, trước vô vàn lời mời gọi từ các resort, cụm quần thể khách sạn- sân gôn có sức hấp dẫn không kém vùng đảo Hawaii… Sự phân vân đó đủ cho thấy sự lan tỏa cả chiều rộng lẫn chiều sâu của nền kinh tế gôn, tạo ra sự cạnh tranh quyết liệt giữa các địa phương.
Quảng Trị là vùng eo nhỏ nhất trong chiếc đòn gánh hai đầu đất nước, trải qua khốc liệt của các cuộc chiến tranh, sự mất mát, hy sinh quá lớn. Là dải đất không được thiên nhiên ưu đãi, mùa khô nắng phải hứng chịu những cơn gió Lào thổi mạnh như những cơn bão cấp 5 từ dãy Trường Sơn ngột ngạt khô nóng, mùa đông rét buốt thịt da. Đi dọc quốc lộ 1A từ Huế ra TP. Đông Hà, phía bên phải là những cồn cát trắng, được điểm xuyến bằng những rặng rú lúp xúp, che khuất tầm nhìn ra biển Cửa Việt. Tự nhiên tôi nhớ về hành trình cách đây 43 năm đi bộ từ chợ Cầu ra biển ở xã Trung Giang, huyện Gio Linh vào năm 1973 khi cùng gia đình từ Hà Nội vào Đông Hà vừa được giải phóng. Những vết chân nhỏ nhoi in trên nền cát mềm được những cơn sóng biển khỏa lấp miên man…
Được anh Nguyễn Đức Chính, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Quảng Trị vốn là người anh quen biết mấy chục năm nay tiếp nhân dịp tôi ra làm việc tại tỉnh nhà, tôi hiểu thêm tâm tư của người đứng đầu chính quyền địa phương về định hướng phát triển các mặt kinh tế- xã hội còn rất nhiều khó khăn. Tuy nhiên, nhân nói về những đam mê thể thao, bất chợt anh tiết lộ là sắp tới tỉnh sẽ dự kiến xây dựng một số sân tập gôn làm tiền đề cho việc xem xét phê duyệt một số dự án sân gôn. Ý nghĩa của câu chuyện này vượt ra khỏi tầm của chuyện cơm áo, gạo tiền, mà còn hướng đến sự phát triển tương lai của ngành du lịch, dịch vụ với lợi thế chiều dài mặt biển và những cồn cát trắng ven biển đẹp tuyệt vời! Nhiều Hội gôn địa phương cũng như các dự án sân gôn cũng bắt đầu được hình thành từ những ý tưởng như thế.
Đêm đã về khuya, tôi giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng gió thật lạ. Nhìn ra ngoài trời, vẫn thấy những ngôi sao đang lấp lánh, vài đám mây nhỏ qua ánh sáng hắt lên từ những ngọn đèn đường như những búi tóc xõa trôi. Gió cứ phần phật thổi từng cơn, đập vào cánh cửa sổ, luồn qua các khe hở, tạo thành những tiếng hú từng đợt nhịp nhàng nghe rõ mồn một trong đêm. Tôi bỗng ước ao một ngày nào đó, mình được chạm gậy trên những đường gôn chạy sát ven biển, phát trái bóng gôn bay ngược chiều những cơn gió Lào thổi từ dãy Trường Sơn hùng vĩ…
Luật sư PHAN TRUNG HOÀI